Cuồng phong phần phật trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, giáo kỳ tung bay trong gió lộng. Đêm đen bao phủ một vùng sơn cốc. Sau trướng rũ màn che, bóng của một người in hằn trên vách. Trong không gian thơm ngát quỳnh hoa, Đông Phương giáo chủ khảy khúc đàn buồn.
Cung nhạc như tơ, thanh âm như sóng. Giữa đêm thanh vắng, tiếng nhạc hòa với tiếng gió trên đỉnh Hắc Mộc Nhai tạo thành một biến tấu thê lương mê mải. Từ sau khi dẫn đao tự cung, luyện thành công tuyệt học thế gian Quỳ hoa bảo điển, Đông Phương giáo chủ trở nên ít nói lạ thường. Thế nhân có mấy ai hiểu được nỗi lòng của kẻ đứng trên thiên hạ?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét